Nghe đi, những lời ca tuyệt đẹp, từ nụ hôn của loài bướm…

Có một chút gì đó u uất khi tôi xem phim này, dù tôi không hiểu người ta đang nói gì với nhau cả…

Có nhiều ý kiến khác nhau về bộ phim, bởi cốt truyện nghe chừng vô lí, nhưng bỏ qua vấn đề của lí trí, ta có một bộ phim tình cảm đầy nhiệt huyết, đầy ám ảnh với yêu hận tình thù.

Diễn xuất của Berzukov thì luôn như vậy, không chê vào đâu được. Vẻ lãng tử của ông chú ngày trẻ quả là tuyệt phẩm. Không rõ là ngay từ ánh mắt của Bezrukov đã buồn và lắm ưu tư rồi hay nội dung phim bi kịch quá nên tôi thấy nặng nề từ đầu đến cuối, nặng nề nhưng đẹp.

… và một chút cảm nhận

Kolia và Lee. Điển hình của một mối tình vun đắp từ sex.

Kolia là một người đàn ông có cuộc sống không có gì nổi bật giữa Piter. Cuộc đời anh chỉ vô tình rẽ ngang khi anh gặp Lee, một gái làng chơi ở phố người Hoa. Sau một vài lần qua đêm, khi Kolia tin chắc rằng mình yêu Lee thì anh nhận lại được câu “Tôi không yêu anh!”, qua điện thoại. Anh khóc. Cảm giác lúc ấy, có lẽ là khóc vì ngộ nhận, khóc vì đau đớn, hay gì cũng được.

Lee cũng phẫn uất. Cô phải che giấu hết thân phận mình, ngay cả với Kolia. Một nỗi buồn mênh mang không tên. Tưởng rằng đi là đi, dứt là dứt được ấy, vậy mà cô vẫn cố gặp Kolia, để nói ra ba chữ “我爱你” (Tôi yêu anh). Không một chút chần chừ, Kolia đáp lại “Я тебя люблю” (Tôi yêu em)… Cô ngỡ là mọi thứ có rối tung lên thì cũng chỉ đến mức này. Đúng, nếu Kolia không theo dõi cô.

Anh tìm thấy thông tin về cô trên mạng. Anh không ghét cô. Anh không hận cô. Tôi đoán là anh hận đời. Mỗi lần Kolia khóc, có gì đó như cam chịu số phận, ừ thì C’est la vie! (Ôi, nói thế nào cho hết được cái tài năng của Bezrukov …). Tìm đến cô sau khi can đảm đưa mắt đến màn hình laptop, nghe những thanh âm đầy dục vọng và tội lỗi của cô với kẻ khác. Anh cố kiềm lòng nhưng cốc rượu vẫn tuột khỏi tay, vỡ tan. Anh trút giận lên Lee, gào thét cho tình yêu mong manh của mình bị chà đạp, bỏ đi như con thú bị thương.

Nhưng bất ngờ thay, anh vẫn cố chấp đến gặp Lee ở nơi cô làm việc, đến để lôi cô đi, cứu cô khỏi tình cảnh éo le hiện tại và ra về với thương tích đầy mình bởi lão chủ và thuộc hạ của lão. Bi quan quá có tốt không, khi tôi không còn tin vào một cái kết có hậu? Là sức mạnh của tình yêu đã cứu họ, hay chỉ đơn thuần là Chúa cần họ sống để đau khổ cùng nhau?

Cảnh chém giết, đấu súng, và giết chóc dường như làm cho bộ phim hơi rẽ sang hướng phim giang hồ thập niên 90, nhưng vô tình nó cũng hợp lí nếu đặt vào bối cảnh xã hội Nga hậu Xô viết. Venezia phương Bắc, St.Peterburg đầy lãng mạn của tôi không còn vẹn nguyên qua chuyện tình của loài bướm nữa. Cũng đúng thôi, vẻ lãng mạn, cổ điển, đầy hoài niệm của cố đô cũng luôn gắn liền với những tệ nạn khó lường. Nhưng tình yêu vẫn còn đó, trên chiếc cano Kolia lái lao đi vun vút trên mặt sông, băng qua những cây cầu một cách thích thú, và bên anh có Lee…

Kết phim là cảnh một nơi xa lạ. Tự dưng có cảm giác lạnh lẽo, hoang tàn đang xâm chiếm tâm hồn. Họ không nhìn nhau lúc ấy. Kolia ôm chặt Lee trong vòng tay anh, và cả hai nhìn về một thoáng xa xăm nào đó. Chưa rõ là gì. Chưa rõ tương lai…

(Hanoi, 24/06/2015)

Hà Phan

Một con mèo thích đọc chuyện chính trị.

Trả lời