Như tiêu đề bài viết, người viết muốn lưu lại một chút ghi chép cá nhân khi đọc cuốn sách của thầy Sakurai. Điểm đặc biệt của cuốn "Sầu Hà thành" là đầu mỗi chương, tác giả lại trích ra một câu trong "Truyện Kiều" để tóm tắt nội dung chương đó (như một hình thức "lẩy Kiều"?).
Lời của thiên hạ hay chính là dư luận đã công nhận người là một vị vua? Hay là lời người tự nói với mình về những chiến công hiển hách đã đạt được sau bao năm bôn ba trường đời?
Tớ viết mấy dòng này trong một đêm mưa rất lớn. Tớ yêu mưa và yêu cảnh mưa ở Kaliningrad. Và tớ chợt nhớ tới hai người. Nếu sau năm 91 hai người vẫn nhớ đến nhau thì sao? Nếu hai người vẫn còn yêu nhau thì thế nào? Ai là người đau khổ hơn? Tớ nghĩ, rồi ý tưởng này chợt đến. Tớ viết không bao giờ có dàn ý trước. Tớ cứ để cảm xúc dẫn đến đâu thì đến. Cuối cùng nó kết lại như vậy. Nói như Paustovski, đấy là do nhân vật nổi loạn ~
"Em sẽ nhớ anh, Gilbert, như bao ngày chúng ta vẫn hay nói nhớ nhau khi anh ở Berlin còn em đang lang thang với cây cọ vẽ ở Krưm. Em yêu anh và sẽ yêu anh với tất cả nỗi tuyệt vọng và chán chường em có."
(password: phần chữ nằm trong [ ])
- Anh nhớ không Gil, ngày đó anh đã đàn bản “Vocalise" của Rachmaninov?
- Ivan, có kỉ niệm nào với em mà tôi quên được không?
- Là tất cả với em Gil ạ!
(password: phần chữ nằm trong [ ])