Bài hát này gợi nhớ một phần kí ức yếu đuối nhất trong tôi, một phần tình cảm buộc phải vùi lấp đi vì nó không còn đáng để buồn, để tiếc, để ăn mày dĩ vãng trong những đêm lạnh như xưa nữa. 

“Those were the days, my friend, we thought they’d never end”

(Those were the days)

Thinh lặng trên cao

Mưa phủ trắng trời

Ôm lấy tôi

Không rước một cơn đau

Đi cùng ta những lời thì thầm băng giá sao trời 

Ta đem cây cầu đốt trụi 

Rơi xuống vực thẳm

Mất dạng

Tôi tự do

Thoát bóng thiên thần và ác quỷ

Hồn treo vất vưởng lưỡi dao găm

Những điều có-thể:

Bên người

Rửa trôi kí ức

Yêu người

– Hơn gì một trò chơi?

Tôi chìm trong tiếng gió hú gọi

Bỏ quên âm sắc người đem tới

Tình yêu trần thế

Thiêu trụi đôi ta còn nắm tro tàn

Kẻ mất trí là tôi

Còn tìm chi nữa chỗ đứng cho người trong trái tim điên dại?

Tự do – như cánh chim giữa trời xa

Tôi tự do – chẳng còn định nghĩa nổi sợ hãi

Vì tôi tự do – níu cuồng phong trên đường thiên lý

Chẳng phải ảo mộng, là hiện thực ấy đem đến cho tôi – TỰ DO

***

Thinh lặng chảy tràn

Hòa trong sắc lửa

Xác lướt ánh đỏ

Tôi – TỰ DO

Phá ngục tù yêu đương

Đạp đổ hết hận thù cùng bao lời cay nghiệt

Xé nát cái số mệnh bất biến

Và rũ hết xiềng xích trần gian

Còn gì đâu quỷ ác và thiên thần

Người chẳng còn chốn về trái tim tôi

Tự do – như cánh chim giữa trời xa

Tôi tự do – chẳng còn định nghĩa nổi sợ hãi

Vì tôi tự do – níu cuồng phong trên đường thiên lý

Chẳng phải ảo mộng, là hiện thực ấy đem đến cho tôi

– TỰ DO–

~Gửi đến Anh, tình yêu của tôi  ~

Hà Phan

Một con mèo thích đọc chuyện chính trị.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *