“Bài ca tôi không quên, tôi không quên, những mùa nước đổ
Bài ca tôi không quên, tôi không quên, em chống xuồng vượt qua pháo nổ
Chỉ một lần quen mà mang nỗi nhớ mênh mông …”
Thú ăn chơi.
{Nhạc} Я свободен – I’m free
Bài hát này gợi nhớ một phần kí ức yếu đuối nhất trong tôi, một phần tình cảm buộc phải vùi lấp đi vì nó không còn đáng để buồn, để tiếc, để ăn mày dĩ vãng trong những đêm lạnh như xưa nữa.
Bảo vệ: {APH fanfiction – trans}[RuPru]ゆきのひ – Ngày tuyết rơi
Không có trích dẫn vì bài này được bảo vệ.
{APH fanfic}[RuPru] Chuyện như chưa bắt đầu
Tớ viết mấy dòng này trong một đêm mưa rất lớn. Tớ yêu mưa và yêu cảnh mưa ở Kaliningrad. Và tớ chợt nhớ tới hai người. Nếu sau năm 91 hai người vẫn nhớ đến nhau thì sao? Nếu hai người vẫn còn yêu nhau thì thế nào? Ai là người đau khổ hơn? Tớ nghĩ, rồi ý tưởng này chợt đến. Tớ viết không bao giờ có dàn ý trước. Tớ cứ để cảm xúc dẫn đến đâu thì đến. Cuối cùng nó kết lại như vậy. Nói như Paustovski, đấy là do nhân vật nổi loạn ~
{APH fanfic} [RuPru] Lặng
“Em sẽ nhớ anh, Gilbert, như bao ngày chúng ta vẫn hay nói nhớ nhau khi anh ở Berlin còn em đang lang thang với cây cọ vẽ ở Krưm. Em yêu anh và sẽ yêu anh với tất cả nỗi tuyệt vọng và chán chường em có.”
{APH fanfic} [RuPru] Lần cuối.
Nếu Ivan và Gilbert phải chia tay khi biết trước bức tường Berlin sụp đổ, đêm cuối cùng họ sẽ nói gì với nhau? [RuPru]