Trong tình yêu, ta không thể sở hữu nhau vì ai cũng còn nhiều mối quan hệ khác trong đời sống, nhưng một khi đã yêu là phải thật tâm. Em chỉ xin một ngày cho em, khiêm tốn thôi, không đòi hỏi phải răng long đầu bạc suốt đời, nhưng ‘một ngày’ đó phải là cảm xúc thật của tình yêu…
Nếu tình yêu cũng như một tách cà phê thì vị của nó sẽ là gì?
Chắc hôm nay là một ngày như thế. Tất nhiên là “anh” không đến. Có sao đâu.
Giờ mới thấy rõ cái sự tương đối của thời gian.
15 phút đầu tiên là ngọt thơm vị trứng. Có bao giờ nó thấy ngay được vị đắng đâu. Khi mọi vật xung quanh vẫn ở nguyên hình dạng của nó, qua con mắt vẫn chưa đến nỗi tệ hại lắm, đời vẫn đẹp.
15 phút sau – ngọt đắng đan xen. Bittersweet, như mọi bản tình ca dành cho một con người bất lực. Mỗi phút hình như nhanh hơn vài lần so với bình thường. “Hình như trời sẽ mưa”, nó đoán thế, không chắc lắm. Một cơn gió nào đấy thổi qua. May mắn là nó kiếm được chỗ ngoài ban công. Ngày xưa của nó lại hiện về, những kí ức buồn.
Và những phút cuối, nó cố giữ lại chút ngọt ban đầu. Nhưng rồi thời khắc ấy cũng đến, khi nó bị say. Chẳng hiểu vì sao giờ nó lại say cà phê. Cà phê đắng, nỗi cô đơn của nó, mắt nhòe đi. Cố tìm một thứ gì thân quen ở nơi ấy. Người ta thấy nó buồn cười, vì nó luôn ăn mày dĩ vãng. Ăn mày, hẳn là thế rồi. Liệu có thể thấy lại một phần xưa cũ không? Cái xưa nó đã biết, cái xưa nó chưa quen? Trong một giây phút nào đó nó thấy mình điên.
Bỗng một đoạn nhạc thân thuộc vang lên:
Đấy là bài hát cuối cùng nó nghe trước khi rời quán. Chẳng đọng lại chút tình cảm gì. Bao giờ cũng thế, “Lemon tree”…
Một tin nhắn tới khi nó đang nằm bẹp trên giường.
“Đến rồi này!”
Nó nhìn trân trân vào dòng tin nhắn. Trời đã tối. Nó đã chờ đợi và chờ đợi.
Tại sao nhỉ? Tại sao mọi thứ không xảy tới như nó luôn mong?
Thở dài, nó uể oải gõ lại mấy từ hồi đáp:
“Muộn rồi, em về trước.”
Nếu nhâm nhi cà phê trong một ngày nắng gắt, sẽ không khác gì tự làm khổ mình.
Nếu nâng li cà phê ấy vào một chiều đầy gió, chắc chắn nó sẽ ngọt hơn một chút.
Nhưng khi chính cà phê đắng kia tìm đến ta một đêm mưa, sẽ giống cực hình.
Người giống cà phê đắng, và giống mưa. Đắng, nhưng gây nghiện. Còn mưa, luôn cho ta cảm giác thiếu đi ấm áp, sau đó lại ủ mầm hi vọng ngày mai nắng sẽ lên.
Người ta có thể khóc khi uống rượu say, dẫu sao cũng là thú tiêu sầu. Nhưng có ai khóc vì cà phê? Nó chỉ đem lại nỗi trống vắng tột cùng. Từng giọt cà phê, từng giọt mưa hệt những giọt hoang tàn trong hồi ức.
Cho đường cho sữa vào cà phê thì bỗng chốc sẽ quên. Cà phê đắng uống một lần nhớ mãi. Đôi khi sợ tìm lại rồi nghiện. Rốt cuộc tránh mãi, tình vẫn quá thật.
(Hà Nội, 2015)
Tham khảo thêm một số trang web về tiếng Nhật
Đăng kí học tiếng Nhật: https://forms.gle/X44hZPKAoJUvUYua7
Behance của mình: https://www.behance.net/phanthuha62
Tra cứu các cách kết hợp từ trong tiếng Nhật (cơ sở dữ liệu của Viện nghiên cứu Quốc ngữ Quốc gia NB): http://nlb.ninjal.ac.jp/
Tổng hợp ngữ pháp tiếng Nhật: https://phanthuha.me/category/tieng-nhat/
Đọc thêm về Jujutsu Kaisen: https://phanthuha.me/category/jujutsu-kaisen/