Người ta yêu văn chương cũng giả tạo như người ta yêu nhau, nó vì muốn tránh khỏi mà thành lạc loài.
Văn chương
Văn của người, lời của mình.
Lưu Trọng Lư – “Một nền văn chương Việt Nam” (trích “Tao Đàn 1939”)
Cây cam Xã Đoài rời qua làng bên cạnh nó vẫn sống, nhưng không còn là cây cam Xã Đoài nữa. Văn chương Việt Nam chỉ có thể có giá trị khi nó là văn chương Việt Nam mà thôi.
{Bình} Độc Tiểu Thanh kí – Nguyễn Du
Sinh thời, Nguyễn Du phải chịu nhiều cảnh trái ngang, cực khổ, niềm thương cảm trước những mảnh đời bất hạnh lại càng mãnh liệt. Đồng cảnh khắc sinh đồng cảm, lẽ thường là thế. “Độc Tiểu Thanh kí” phải chăng là một minh chứng rất rõ cho điều nói trên, mà theo như ai đó đã nhận xét, “Nguyễn Du đã mượn chén của người để rót rượu của mình”?
Chuyện nắng mưa, cho tình cũ
Không phải tự dưng tôi đem đau thương về làm tin cho tình cũ. Nghĩ tới một cuộc tình buộc phải biệt ly sắp tới, lòng tôi chỉ nhuộm màu ảo não.
Thu Như Ý (tựa) – tản mạn về thơ
Biết đến thơ Mới là một cái duyên. Yêu thơ Mới có khi lại là nợ. Nợ tình không trả sẽ có ngày linh hồn bơ vơ không chỗ dựa. Viết những dòng này, chép …
{APH fanfic} [RuPru] Lặng
“Em sẽ nhớ anh, Gilbert, như bao ngày chúng ta vẫn hay nói nhớ nhau khi anh ở Berlin còn em đang lang thang với cây cọ vẽ ở Krưm. Em yêu anh và sẽ yêu anh với tất cả nỗi tuyệt vọng và chán chường em có.”
{APH fanfic} [RuPru] Lần cuối.
Nếu Ivan và Gilbert phải chia tay khi biết trước bức tường Berlin sụp đổ, đêm cuối cùng họ sẽ nói gì với nhau? [RuPru]