Gilbert đạp cửa xông vào căn phòng, bất chấp cái biển “Cấm làm phiền” treo lù lù trước cửa. Không, lần này là ngoại lệ, tất cả là ngoại lệ!

– IVAN! TÔI ĐỀ NGHỊ CẬU THÔI NGAY CÁI KIỂU HẠCH SÁCH ẤY ĐI!

Chỉnh lại cặp kính trên mũi, Ivan nghiêng đầu, không giấu nổi bối rối. “Không xong lần này rồi…”

– Tôi đã nói bao nhiêu lần về chuyện không xen riêng tư vào việc công rồi, thưa đồng chí Gilbert Beilschmidt?

– Đã bao giờ tôi cho đây là việc riêng chưa?

– Có lẽ là… chưa? Anh có thể ngồi xuống và nói chuyện một cách bình tĩnh hơn mà…

Hình như Gil vẫn không nguôi giận chút nào. Ivan biết rõ chứ. Rất rõ là khác. Biết là sớm muộn Gil cũng đến để, nói sao nhỉ, càm ràm về “sự kiện vô cùng to lớn, củng cố vị thế quốc gia” (như ai đấy nói) đã bị Soviet dội cho một gáo nước lạnh: Olympic 1984. Los Angeles? Quên đi! Nếu Washington đã tẩy chay Thế vận hội ở Moskva trước kia thì cậu đến Los Angeles để vãn cảnh ư? Cậu không rảnh thế! Nhưng Gil muốn đi. Lí do thì nhiều. Không phải vị thế gì cả, chỉ là lần đầu tiên CHDC Đức có-cơ-hội chiếm hạng nhất trong bảng thành tích quốc gia. Vĩ đại thật! 

– Ừm… tôi biết không phải vì anh nhớ tôi nên mới cất công đến tận Moskva?

– Không riêng tư!

– Được rồi, được rồi mà – cậu nhún vai – không phải Đại sứ vẫn ở Berlin sao? Anh có thể đến đó nói chuyện…

– Không ăn thua!

Có vẻ Gil cáu thật. Anh có thể đồng ý với Ivan trong mọi chuyện, nhưng chuyện này nằm ngoài khả năng chấp nhận của anh rồi. Anh cũng không hề đòi hỏi quyền lợi cho riêng anh. Người dân và vận động viên, họ đã phản ứng ra sao khi nghe tin có thể sẽ có quyết định, một cách miễn cưỡng, không tham gia Thế vận hội? Thất vọng và chán nản. Anh không thể để việc này làm giảm sút lòng tin của người dân vốn đã không được tốt trong nhiều năm nay.

Bỏ chiếc mũ đang đội trên đầu, đặt lên bàn, anh khẽ thở dài đoạn nhìn thẳng vào mắt Ivan:

– Phía Soviet các cậu có thể ngưng ép buộc chúng tôi bằng đòn bẩy kinh tế không? Tôi nói điều này có lẽ cậu hiểu được hay có chút kí ức gì đó về việc mình đã làm chứ?

– Thôi nào, Gilbert! Anh cũng biết một mình tôi không đơn phương đưa ra “lời hứa” được còn gì?

– Nó là ép buộc! 

– Khác gì nhau? Cũng chỉ là Đông Đức nhận thêm từ Soviet những thứ cần thiết mà cụ thể lần này là dầu hỏa. Chúng ta qua cái thời phải nói lời hoa mỹ với nhau rồi Gil ạ…

– Tôi tự hỏi khoảng cách từ Berlin đến Moskva là bao xa đấy.

– Vì?

– Tai mắt của cậu mất bao nhiêu thời gian để di chuyển vậy? Cậu có nắm được tình hình ở phía Đông không thế?

– Rất rõ.

– Không bình phẩm gì và cũng không phản ứng gì với cấp trên của cậu?

– Tôi nghĩ với tình hình của tôi, bản thân có thể đồng cảm với Đại sứ Liên Xô ở Berlin. “Tiếng nói” là vấn đề nhạy cảm.

– Và cũng nên được ỉm đi?

– Không đúng cũng không sai.

– Vậy tôi nghĩ chúng ta đã thống nhất được quan điểm rồi đấy. Chào anh, ngài Ivan Braginsky.

Không rõ thái độ của Gilbert là bình thản hay quá bất lực đến nỗi không nói nên lời. Anh bước vội đến cửa sau khi cúi đầu chào người-đồng-cấp của mình.

– Còn cuộc hẹn của chúng ta ở Leipzig? Tôi không nghĩ cuộc trò chuyện vừa rồi sẽ khiến anh đổi ý…

Gilbert giật mạnh tay nắm cửa, khí lạnh ở ngoài ùa vào.

– Đồng chí nên xem xét đưa nó vào chương trình nghị sự. Tạm biệt!

Cánh cửa đóng nhẹ nhàng hơn Ivan nghĩ. Hoặc có thể do cậu đang mải mê với những thứ xa xôi hơn, ngoài cánh cửa phòng làm việc. Sóng ngầm lại dữ dội hơn rồi…

04/06/2016


Tham khảo thêm một số trang web về tiếng Nhật

Đăng kí học gia sư tiếng Nhật: https://www.facebook.com/akigawanihongo/

Behance của mình: https://www.behance.net/phanthuha62

Tìm hiểu các cụm từ, thành ngữ, mẫu câu thú vị: https://www.tiktok.com/@akigawanihongo/

Tra cứu các cách kết hợp từ trong tiếng Nhật (cơ sở dữ liệu của Viện nghiên cứu Quốc ngữ Quốc gia NB): http://nlb.ninjal.ac.jp/

Tổng hợp ngữ pháp tiếng Nhật: https://phanthuha.me/category/tieng-nhat/

Đọc thêm về Jujutsu Kaisen: https://phanthuha.me/category/jujutsu-kaisen/

Hà Phan

Một con mèo thích đọc chuyện chính trị.

Trả lời