“Bài ca tôi không quên, tôi không quên, những mùa nước đổ
Bài ca tôi không quên, tôi không quên, em chống xuồng vượt qua pháo nổ
Chỉ một lần quen mà mang nỗi nhớ mênh mông …”

Stay real.
“Bài ca tôi không quên, tôi không quên, những mùa nước đổ
Bài ca tôi không quên, tôi không quên, em chống xuồng vượt qua pháo nổ
Chỉ một lần quen mà mang nỗi nhớ mênh mông …”
Không phải tự dưng tôi đem đau thương về làm tin cho tình cũ. Nghĩ tới một cuộc tình buộc phải biệt ly sắp tới, lòng tôi chỉ nhuộm màu ảo não.
Biết đến thơ Mới là một cái duyên. Yêu thơ Mới có khi lại là nợ. Nợ tình không trả sẽ có ngày linh hồn bơ vơ không chỗ dựa. Viết những dòng này, chép …
Không nói đến chuyện học để nói như gió, không nói đến chuyện đi nghiên cứu ngữ pháp sâu xa, riêng việc thử một ngôn ngữ mới, nhất là những ngôn ngữ không cùng họ-ngôn-ngữ với tiếng mẹ đẻ, đã là một trải nghiệm nên có rồi.
Đây là bài phát biểu của đại diện giáo sư trường gửi tới sinh viên tốt nghiệp, được coi là bài diễn văn ngắn nhất ở các trường đại học top đầu Trung Quốc (chỉ …
“Đài Loan – Căn tính biến đổi và lưỡng lự” (Chikuma Shinsho, 2001) là cuốn sách nhằm phân tích, định vị bản sắc của Đài Loan trong bối cảnh lịch sử quan hệ quốc tế vào thế kỷ 20. Trong khoảng 250 trang sách, lịch sử 400 năm của Đài Loan cùng hiện trạng đề cập trên tiêu đề đã được khái quát và phân tích cặn kẽ.
Thủ tướng Abe Shinzo: “Tôi quyết định rằng khi tôi không thể tự tin đáp ứng sự tín nhiệm của người dân thì không nên tiếp tục giữ vị trí Thủ tướng Chính phủ. Tôi xin tuyên bố từ chức.”
Bài hát này gợi nhớ một phần kí ức yếu đuối nhất trong tôi, một phần tình cảm buộc phải vùi lấp đi vì nó không còn đáng để buồn, để tiếc, để ăn mày dĩ vãng trong những đêm lạnh như xưa nữa.
Không có trích dẫn vì bài này được bảo vệ.
Tớ viết mấy dòng này trong một đêm mưa rất lớn. Tớ yêu mưa và yêu cảnh mưa ở Kaliningrad. Và tớ chợt nhớ tới hai người. Nếu sau năm 91 hai người vẫn nhớ đến nhau thì sao? Nếu hai người vẫn còn yêu nhau thì thế nào? Ai là người đau khổ hơn? Tớ nghĩ, rồi ý tưởng này chợt đến. Tớ viết không bao giờ có dàn ý trước. Tớ cứ để cảm xúc dẫn đến đâu thì đến. Cuối cùng nó kết lại như vậy. Nói như Paustovski, đấy là do nhân vật nổi loạn ~